Chủ Không Nhớ Mình, Chú Chó Vẫn Lặng Lẽ Đợi Ở Đầu Ngõ Suốt 3 Năm
Suốt 3 năm qua, dù không nhận được chút tin tức nào của chủ nhân, một mình lầm lũi trong căn nhà bị bỏ hoang, nhưng Boksil chưa từng bỏ cuộc, vẫn ngày ngày đứng lặng im ở con đường trước nhà, đợi bà chủ trở về.
Câu chuyện đau lòng về chú chó Boksil được phát sóng trên chương trình “Animal Farm” của đài SBS, Hàn Quốc đã nhận được nhiều sự đồng cảm, quan tâm từ khán giả. Mọi người đều cảm thấy xót xa và thương tâm khi biết câu chuyện của chú chó nhỏ bất hạnh.
Nhiều năm trước, Boksil đã bị lạc mất chủ. Chú chó phải sống lang thang, không nơi nương náu trong một thời gian dài. Một ngày đẹp trời nọ, nó may mắn gặp được bà lão tốt bụng, dễ mến và nhân duyên của họ bắt đầu từ đây. Bà lão không chê Boksil thiếu sạch sẽ, dù bộ lông của chú đã ngả sang màu xám xịt sau những ngày “sống bụi”, bà cũng không sợ Boksil cắn, dù đó là lần đầu tiên họ gặp nhau.
Bà lẳng lặng tiến lại gần chú chó đang nằm co ro trong ngõ hẻm, nhìn nó trìu mến, âu yếm vuốt ve như vỗ về đứa con bé nhỏ xa cách lâu ngày của mình. Boksil từ sợ hãi, ngạc nhiên rồi đến cảm động. Đã từ rất lâu, nó không được ai yêu thương như vậy nữa, mọi người đều nghĩ nó là một con chó hoang mà kỳ thị và xa lánh, và Boksil quyết định theo bà lão về nhà. Từ đó, họ gắn bó với nhau như hình với bóng.
Những người hàng xóm kể lại, bà lão yêu thương Boksil lắm, chăm lo cho chú từng miếng ăn như chăm đứa trẻ chưa lớn, đêm nào cũng ôm ấp vào lòng vỗ về đi ngủ, mỗi khi rảnh là cùng nhau đi dạo khắp nơi… Boksil rất thông minh, chú chỉ cần nhìn ánh mắt cũng đoán được ý của chủ nhân là gì nên không bao giờ khiến bà lão phải nổi cáu hay bực mình. Nhiều năm qua, bà lão chỉ sống lẻ bóng trong căn nhà nhỏ, con cái đều lập gia đình ở xa và bận rộn với công việc nên không thường xuyên về thăm mẹ. Từ khi có chú chó nhỏ, bà lúc nào cũng vui vẻ nói cười, không còn ngồi trầm ngâm ở bậu cửa trước nhà như xưa nữa. Dường như định mệnh đã an bài cho hai mảnh đời cô đơn gặp được nhau và gắn bó không rời, họ cứ nương tựa vào nhau mà sống hạnh phúc như vậy, cho đến khi ngày chia ly ập đến.
Chứng mất trí nhớ Alzheimer của bà lão ngày càng nặng, bà không thể tiếp tục chăm sóc cho Boksil được. Người nhà quyết định đưa bà vào viện dưỡng lão để điều trị và chăm sóc. Thế là, Boksil bất đắc dĩ bị bỏ rơi. Nhưng, bất hạnh chưa dừng lại ở đó, sau một lần phẫu thuật xuất huyết não, bà lão đã bị liệt nửa người, không thể tự đi lại và sinh hoạt được. Boksil tội nghiệp không hề hay biết. Hằng ngày, chú vẫn lặng lẽ đứng ở con đường trước nhà, mắt không ngừng dõi theo những người qua lại, hi vọng tìm thấy bóng dáng bà chủ. Mãi đến khi màn đêm buông xuống, cả khu phố lặng im không một bóng người, chú mới lẳng lặng đi vào, cuộn tròn người nằm co ro trong góc nhà. Cứ như vậy, 3 năm trôi qua, ngày nắng cũng như ngày mưa, người ta luôn thấy một chú chó nhỏ đứng ở đó, ánh mắt xa xăm, đượm buồn.
Những người hàng xóm đều rất yêu thương và quan tâm Boksil, hằng ngày thay phiên nhau cho chú ăn. Cũng có vài người ngỏ ý muốn nhận nuôi chú, nhưng Boksil vẫn không nguôi ngoai nỗi nhớ bà chủ và không đi theo ai cả. Chú vẫn một mực tin rằng, sẽ có phép màu mang bà lão sẽ trở về…
Lặng lẽ chờ đợi chính là cách mà những chú chó thể hiện tình cảm với chủ nhân của mình. Mặc dù, những chú chó ấy không thể dùng tiếng nói để biểu đạt sự yêu thương nhưng chúng có một trái tim trung thành và thuần khiết. Đã có người từng nói: “Những chú chó yêu thương chủ nhân còn hơn chính bản thân mình”. Hẳn sẽ không ai nỡ phủ nhận điều đó khi biết câu chuyện của Boksil hay hồi tưởng về Hachiko – chú chó trung thành ngày nào cũng ra ga ngóng ông chủ về suốt 9 năm cho đến lúc trút hơi thở cuối cùng.
Thực ra, đối với mỗi sinh mệnh, dù là con người hay động vật, sự chia xa bao giờ cũng là một điều khó khăn. Bởi mỗi nhân duyên chúng ta có được trong cuộc đời này, dù dài hay ngắn, tốt hay xấu đều là một sự an bài tốt nhất của tạo hóa, chỉ cần chúng ta luôn tin tưởng và dùng thiện niệm để đối đãi với muôn loài thì mọi điều đều trở thành hảo sự.