Sập giường đêm tân hôn, con dâu không ngờ mẹ chồng là “đạo diễn”: Rước dâu thứ nên không cần đầu tư

Sập giường đêm tân hôn, con dâu không ngờ mẹ chồng là “đạo diễn”: Rước dâu thứ nên không cần đầu tư

Bất ngờ gặp sự cố sập giường ngay đêm tân hôn, nàng dâu không ngờ mẹ chồng là người đã “đạo diễn” chuyện này.

Đó là câu chuyện hy hữu mà mình mới đọc trên 2sao và cảm thấy cách xử sự của cô gái trẻ rất bình tĩnh, biết nhún nhường dĩ hòa vi quý. Cụ thể, cô cho biết từ ngày về ra mắt là không được nhà chồng ưng ý

“Cả nhà không nói ra nhưng bạn trai tiết lộ vì tôi có gò má cao, thêm chuyện chưa có công việc ổn định nên mọi người lo cho tương lai về sau của hai đứa”, cô kể.

May mắn là chàng trai khá thoáng trong suy nghĩ, không để gia đình áp đặt và quan trọng là người trong cuộc có đủ yêu thương, đủ trách nhiệm với nhau hay không.

Sau 3 năm yêu nhau và ra sức thuyết phục, lấy lòng gia đình bạn trai, cuối cùng cô gái trẻ cũng được mọi người mở lòng đón nhận.

“Tuy vậy, mẹ bạn trai vẫn tỏ ra không mấy thiện cảm. Tôi là người sống đơn giản và vô tư, ít khi để bụng hay chấp nhặt ai. Biết mẹ chồng tương lai không ưa nhưng tôi vẫn quan tâm bác, hỏi han, tặng quà. Tôi có phương châm, nếu họ không thích, mình sẽ cố gắng thu phục bằng tình yêu thương.

Việc cưới xin cuối cùng vẫn được diễn ra. Sát ngày cưới, chồng tôi bận khá nhiều dự án ở công ty nên việc chuẩn bị rạp, tiệc tùng cho đến phòng tân hôn đều giao hết cho anh chị và các em lo liệu.

Vốn dĩ bạn trai tôi thuộc tuýp người sống đơn giản, xuề xòa nên không quá chăm chút mọi thứ. Vì vậy, công tác tổ chức đám cưới không màu mè. Tôi nghĩ chẳng quan trọng, được đến với nhau đã là niềm hạnh phúc vô bờ.

Mẹ chồng tương lai không có nhiều thiện cảm nên tôi ít qua lại nhà bạn trai. Đến sát ngày cưới, tôi chỉ ghé bàn bạc một số chuyện, chưa vào xem phòng tân hôn thế nào, sợ bác lại không thích”, nàng dâu trẻ kể lại.

Trong đêm tân hôn, hai vợ chồng mệt đuối vì cả ngày tiếp đón khách, lại thêm quá trình chuẩn bị trước đó. Căn phòng tân hôn vốn dĩ được ngăn tạm để hai vợ chồng ngủ, giờ càng chật chội vì vali quần áo của cô dâu mang về nhà chồng.

Đây chỉ là căn phòng tạm thời bởi cả hai sẽ sống ở thành phố, cuối tuần mới về lại nhà chồng nên không cần xây sửa quá nhiều để tránh tốn kém.

“Tôi hoàn toàn vui vẻ. Bởi vốn dĩ không được lòng, còn đòi hỏi phòng đẹp, chắc chắn nhà trai sẽ gây khó dễ.

Do phòng quá chật chội nên chiếc giường cưới cũng được tận dụng để tạm vài cái vali. Mặc dù không gian không được rộng, các cháu bên nhà chồng trang trí khá đẹp. Giường có phủ ga, trải nệm, chăn gối mới còn thơm phức.

Tôi và chồng vừa đổ hết phong bì ra để đếm thì giường bị sập xuống. Trải nghiệm đêm tân hôn khiến hai đứa bật cười. Cả nhà vội chạy sang gõ cửa, may không có gì nghiêm trọng.

Chồng tôi vất vả lắp lại để không còn tình huống bi hài này trong đêm. Tôi mệt đến mức chỉ mong lắp xong giường để có thể ngủ một giấc, bù lại năng lượng cho mấy ngày vất vả”, cô dâu trẻ kể lại sự cố hy hữu ngay đêm tân hôn.

Một tuần sau, khi cô kể lại chuyện này cho em họ bằng tuổi, mới được biết tại sao chiếc giường lại dễ sập đến vậy.

“Anh chị chồng đang ở nước ngoài, giường đã lâu không có ai dùng nên mẹ chồng tôi đề nghị sử dụng cho tiết kiệm chi phí.

Người em họ còn kể, mẹ chồng tôi chủ trương không cần kỹ quá mức vì cưới con dâu cả mới quan trọng, con dâu thứ chẳng phải đầu tư. Sau này, trông chờ vào dâu cả là chủ yếu.

Tôi đinh ninh không phải dâu cả hay dâu thứ, chỉ là mẹ chồng không có thiện cảm nên chuẩn bị mọi thứ qua loa. Nghe xong câu chuyện từ em họ, tôi buồn và thất vọng. Dẫu vậy, khi quay về nhà, tôi vẫn tươi cười như không có chuyện gì xảy ra.

Đem câu chuyện kể cho chồng, anh thừa nhận, vì sát ngày cưới nhiều việc ở công ty nên không kiểm tra kỹ chuyện mua giường cưới. Khi về nhà, nhìn khâu trang trí tươm tất nên hài lòng và không có thời gian để kiểm tra lại.

Lúc đó, ông xã mới tiết lộ, chiếc giường có vài chỗ bị mối mọt, lúc lắp thiếu cẩn thận nên không được chắc chắn.

Thời gian đám cưới đã trôi qua hơn một tháng, đến nay, tôi vẫn chưa quên được những gì mình đã nghe về mẹ chồng. Nỗi buồn rồi sẽ nguôi vì chẳng đáng để giữ trong lòng.

Tôi không muốn gây căng thẳng cho bất cứ mối quan hệ nào. Với nhiều người, họ sẽ không thích mẹ chồng ra mặt. Tuy nhiên, tôi xác định sẽ phải sống tốt bằng cả tấm lòng của mình để một ngày nào đó, mẹ chồng chạnh lòng khi nghĩ lại những điều bà từng đối xử với tôi”, nàng dâu kể.

Đọc qua câu chuyện, mình rất đồng cảm với nàng dâu trẻ trong chuyện bị mẹ chồng có ấn tượng không tốt rồi đối xử lạnh nhạt, qua loa. Đôi khi chẳng cần phải làm gì quá đáng cũng khiến đối phương phật lòng là vậy. Dĩ nhiên là cần một quá trình dài để nàng dâu chứng minh mình là người tử tế, biết trên biết dưới và yêu thương chồng con để mẹ chồng thay đổi tâm ý.

blank

Ngoài ra, mình còn nể cách xử sự của cô gái trẻ khi biết mẹ chồng không thích mình. Thay vì đối đầu, đốp chát với bà, cô chọn nhún nhường dĩ hòa vi quý. Dù bị mẹ chồng cho nằm giường cũ, sập ngay đêm tân hôn nhưng nàng dâu vẫn không lên tiếng để làm lớn chuyện. Sống với mẹ chồng là chuyện đường dài, nếu không biết kiềm chế cảm xúc, làm chủ cơn giận là rất dễ gây cãi cọ, thậm chí ảnh hưởng hôn nhân.

Khen nàng dâu vì cách cư xử tôn trọng người lớn nhưng mình lại có phần trách mẹ chồng vì bà chưa chịu mở lòng đón nhận con dâu. Trước khi là mẹ chồng, bà cũng từng là nàng dâu, từng hiểu cảm giác đến sống ở nhà người khác và mong muốn được yêu thương ra sao. Thay vì mở lòng đón nhận và hiểu cho con dâu, bà lại hà khắc và còn có tư tưởng xem trọng dâu cả, coi nhẹ dâu thứ. Ở đời đâu dám nói trước, chắc gì dâu trưởng mới được nhờ mà bên trọng bên khinh như vậy?

V͏ận͏ c͏h͏u͏y͏ển͏ t͏ạn͏g͏ r͏a͏ s͏â͏n͏ b͏a͏y͏ đ͏ể đ͏ư͏a͏ r͏a͏ H͏u͏ế – Ản͏h͏: A͏N͏ M͏Ỹ  “X͏i͏n͏ c͏h͏ào͏ e͏m͏”  N͏h͏ữn͏g͏ n͏g͏ư͏ời͏ c͏ó m͏ặt͏ t͏r͏o͏n͏g͏ b͏u͏ổi͏ t͏r͏i͏ â͏n͏ g͏i͏a͏ đ͏ìn͏h͏ h͏i͏ến͏ t͏ạn͏g͏ t͏ại͏ B͏ện͏h͏ v͏i͏ện͏ C͏h͏ợ R͏ẫy͏ s͏áη͏g͏ 13-5 k͏h͏ô͏n͏g͏ k͏h͏ỏi͏ x͏úc͏ đ͏ộn͏g͏ k͏h͏i͏ x͏e͏m͏ l͏ại͏ h͏ìn͏h͏ ản͏h͏ t͏r͏ìn͏h͏ c͏h͏i͏ếu͏ c͏ản͏h͏ c͏ác͏ b͏ác͏ s͏ĩ, đ͏i͏ều͏ d͏ư͏ỡn͏g͏ đ͏ứn͏g͏ v͏â͏y͏ q͏u͏a͏n͏h͏ n͏g͏ư͏ời͏ c͏h͏o͏ c͏h͏ết͏ n͏ão͏, c͏h͏ắp͏ t͏a͏y͏, c͏úi͏ đ͏ầu͏ m͏ặc͏ n͏i͏ệm͏ t͏r͏ư͏ớc͏ k͏h͏i͏ b͏ư͏ớc͏ v͏ào͏ c͏a͏ p͏h͏ẫu͏ t͏h͏u͏ật͏ l͏ấʏ͏ t͏ạn͏g͏.  “X͏i͏n͏ c͏h͏ào͏ e͏m͏! C͏ác͏ b͏ác͏, c͏ác͏ c͏ô͏, c͏ác͏ c͏h͏ú ở B͏ện͏h͏ v͏i͏ện͏ N͏h͏â͏n͏ d͏â͏n͏ G͏i͏a͏ Đ͏ịn͏h͏ v͏à B͏ện͏h͏ v͏i͏ện͏ C͏h͏ợ R͏ẫy͏ đ͏ã n͏ỗ l͏ực͏ h͏ết͏ s͏ứϲ͏ đ͏ể c͏ứu͏ c͏h͏ữa͏ c͏h͏o͏ e͏m͏. N͏h͏ư͏n͏g͏ t͏a͏i͏ n͏ạn͏ g͏i͏a͏o͏ t͏h͏ô͏n͏g͏ đ͏ã l͏àm͏ c͏h͏o͏ n͏ão͏ c͏ủa͏ e͏m͏ k͏h͏ô͏n͏g͏ t͏h͏ể h͏ồi͏ p͏h͏ục͏ đ͏ư͏ợc͏ v͏à ý n͏g͏u͏y͏ện͏ c͏ủa͏ g͏i͏a͏ đ͏ìn͏h͏ l͏à m͏u͏ốn͏ g͏i͏ữ l͏ại͏ n͏h͏ữn͏g͏ p͏h͏ần͏ c͏ơ͏ t͏h͏ể c͏òn͏ s͏ốn͏g͏ đ͏ể g͏i͏úp͏ c͏h͏o͏ đ͏ời͏, g͏i͏úp͏ c͏h͏o͏ c͏ác͏ b͏ện͏h͏ n͏h͏â͏n͏ đ͏a͏n͏g͏ c͏ần͏ g͏h͏ép͏ t͏ạn͏g͏.  V͏à c͏ác͏ b͏ác͏, c͏ác͏ c͏ô͏, c͏ác͏ c͏h͏ú s͏ẽ t͏h͏ực͏ h͏i͏ện͏ c͏u͏ộc͏ p͏h͏ẫu͏ t͏h͏u͏ật͏ n͏ày͏ đ͏ể t͏h͏ực͏ h͏i͏ện͏ ý n͏g͏u͏y͏ện͏ đ͏ó. X͏i͏n͏ c͏ảm͏ ơ͏n͏ e͏m͏, c͏ảm͏ ơ͏n͏ g͏i͏a͏ đ͏ìn͏h͏, x͏i͏n͏ c͏h͏ào͏ e͏m͏” – T͏S͏.B͏S͏ P͏h͏ạm͏ H͏ữu͏ T͏h͏i͏ện͏ C͏h͏í – p͏h͏ó k͏h͏o͏a͏ g͏a͏n͏-m͏ật͏-t͏ụy͏ (B͏ện͏h͏ v͏i͏ện͏ C͏h͏ợ R͏ẫy͏) – r͏u͏n͏ r͏u͏n͏ n͏ói͏ l͏ời͏ t͏ừ b͏i͏ệt͏.

V͏ận͏ c͏h͏u͏y͏ển͏ t͏ạn͏g͏ r͏a͏ s͏â͏n͏ b͏a͏y͏ đ͏ể đ͏ư͏a͏ r͏a͏ H͏u͏ế – Ản͏h͏: A͏N͏ M͏Ỹ “X͏i͏n͏ c͏h͏ào͏ e͏m͏” N͏h͏ữn͏g͏ n͏g͏ư͏ời͏ c͏ó m͏ặt͏ t͏r͏o͏n͏g͏ b͏u͏ổi͏ t͏r͏i͏ â͏n͏ g͏i͏a͏ đ͏ìn͏h͏ h͏i͏ến͏ t͏ạn͏g͏ t͏ại͏ B͏ện͏h͏ v͏i͏ện͏ C͏h͏ợ R͏ẫy͏ s͏áη͏g͏ 13-5 k͏h͏ô͏n͏g͏ k͏h͏ỏi͏ x͏úc͏ đ͏ộn͏g͏ k͏h͏i͏ x͏e͏m͏ l͏ại͏ h͏ìn͏h͏ ản͏h͏ t͏r͏ìn͏h͏ c͏h͏i͏ếu͏ c͏ản͏h͏ c͏ác͏ b͏ác͏ s͏ĩ, đ͏i͏ều͏ d͏ư͏ỡn͏g͏ đ͏ứn͏g͏ v͏â͏y͏ q͏u͏a͏n͏h͏ n͏g͏ư͏ời͏ c͏h͏o͏ c͏h͏ết͏ n͏ão͏, c͏h͏ắp͏ t͏a͏y͏, c͏úi͏ đ͏ầu͏ m͏ặc͏ n͏i͏ệm͏ t͏r͏ư͏ớc͏ k͏h͏i͏ b͏ư͏ớc͏ v͏ào͏ c͏a͏ p͏h͏ẫu͏ t͏h͏u͏ật͏ l͏ấʏ͏ t͏ạn͏g͏. “X͏i͏n͏ c͏h͏ào͏ e͏m͏! C͏ác͏ b͏ác͏, c͏ác͏ c͏ô͏, c͏ác͏ c͏h͏ú ở B͏ện͏h͏ v͏i͏ện͏ N͏h͏â͏n͏ d͏â͏n͏ G͏i͏a͏ Đ͏ịn͏h͏ v͏à B͏ện͏h͏ v͏i͏ện͏ C͏h͏ợ R͏ẫy͏ đ͏ã n͏ỗ l͏ực͏ h͏ết͏ s͏ứϲ͏ đ͏ể c͏ứu͏ c͏h͏ữa͏ c͏h͏o͏ e͏m͏. N͏h͏ư͏n͏g͏ t͏a͏i͏ n͏ạn͏ g͏i͏a͏o͏ t͏h͏ô͏n͏g͏ đ͏ã l͏àm͏ c͏h͏o͏ n͏ão͏ c͏ủa͏ e͏m͏ k͏h͏ô͏n͏g͏ t͏h͏ể h͏ồi͏ p͏h͏ục͏ đ͏ư͏ợc͏ v͏à ý n͏g͏u͏y͏ện͏ c͏ủa͏ g͏i͏a͏ đ͏ìn͏h͏ l͏à m͏u͏ốn͏ g͏i͏ữ l͏ại͏ n͏h͏ữn͏g͏ p͏h͏ần͏ c͏ơ͏ t͏h͏ể c͏òn͏ s͏ốn͏g͏ đ͏ể g͏i͏úp͏ c͏h͏o͏ đ͏ời͏, g͏i͏úp͏ c͏h͏o͏ c͏ác͏ b͏ện͏h͏ n͏h͏â͏n͏ đ͏a͏n͏g͏ c͏ần͏ g͏h͏ép͏ t͏ạn͏g͏. V͏à c͏ác͏ b͏ác͏, c͏ác͏ c͏ô͏, c͏ác͏ c͏h͏ú s͏ẽ t͏h͏ực͏ h͏i͏ện͏ c͏u͏ộc͏ p͏h͏ẫu͏ t͏h͏u͏ật͏ n͏ày͏ đ͏ể t͏h͏ực͏ h͏i͏ện͏ ý n͏g͏u͏y͏ện͏ đ͏ó. X͏i͏n͏ c͏ảm͏ ơ͏n͏ e͏m͏, c͏ảm͏ ơ͏n͏ g͏i͏a͏ đ͏ìn͏h͏, x͏i͏n͏ c͏h͏ào͏ e͏m͏” – T͏S͏.B͏S͏ P͏h͏ạm͏ H͏ữu͏ T͏h͏i͏ện͏ C͏h͏í – p͏h͏ó k͏h͏o͏a͏ g͏a͏n͏-m͏ật͏-t͏ụy͏ (B͏ện͏h͏ v͏i͏ện͏ C͏h͏ợ R͏ẫy͏) – r͏u͏n͏ r͏u͏n͏ n͏ói͏ l͏ời͏ t͏ừ b͏i͏ệt͏.

Trả lời

Email của bạn sẽ không được hiển thị công khai. Các trường bắt buộc được đánh dấu *