Mẹ chồng lương hưu 15tr vẫn đòi vợ chồng con trai đưa 10tr/tháng: Lúc con đổ nợ, bà chìa ra cho 2,5 tỷ

Mẹ chồng lương hưu 15tr vẫn đòi vợ chồng con trai đưa 10tr/tháng: Lúc con đổ nợ, bà chìa ra cho 2,5 tỷ

Dù lương hưu mỗi tháng là 15 triệu đồng nhưng mẹ chồng vẫn nhất quyết bắt vợ chồng của con trai đưa cho bà 10 triệu hàng tháng, thiếu đồng nào là bà đòi đồng đó.

Cụ thể, nàng dâu cho biết bố chồng cô mất sớm và mẹ một mình nuôi 2 chị em chồng ăn học. Khi được gả vào nhà, chị chồng đã kết hôn và định cư ở nước ngoài. Mẹ chồng dồn tiền mua cho vợ chồng cô căn chung cư trên thành phố để các con ổn định cuộc sống. Vì muốn được ở gần mẹ để tiện chăm sóc bà nên 2 vợ chồng đón bà lên thành phố ở chung.

Về mối quan hệ với mẹ chồng, nàng dâu cho biết bà rất thương cô và luôn dặn con trai phải đối xử tốt với vợ. Lúc con dâu sinh bé đầu lòng, mẹ chồng lên thành phố để chăm cháu, giúp con có thời gian nghỉ ngơi. Khi các con đưa tiền, bà cũng từ chối vì có lương hưu hàng tháng là 15 triệu.

“Thời gian cứ thế trôi qua, khi con đầu lòng được 3 tuổi, tôi đẻ thêm đứa nữa, mẹ chồng cũng ở hẳn với vợ chồng tôi trên thành phố luôn. Thế nhưng một buổi tối nọ, mẹ chồng bỗng yêu cầu vợ chồng tôi biếu bà 10 triệu mỗi tháng.

Lời đề nghị của mẹ khiến hai vợ chồng sững sờ, chồng tôi buột miệng hỏi: “Lương hưu mỗi tháng của mẹ 15 triệu mà, lâu nay vợ con cũng chủ động đi chợ rồi, con có thấy mẹ tiêu cái gì mấy đâu mà giờ lại yêu cầu vợ chồng con đưa mẹ mỗi tháng 10 triệu nữa? Mẹ có việc gì ạ hay sao mà cần nhiều tiền thế?”

Thấy chồng lỡ lời, tôi liền huých tay anh. Lúc này mẹ chồng liền cười nói: “Mẹ không chỉ xin tiền con, mà mẹ cũng thỏa thuận với chị gái con rồi, chị ấy bằng lòng cho mẹ 10 triệu mỗi tháng. Bây giờ mẹ có tuổi rồi, cũng phải tính toán cho mai sau, nhỡ ốm bệnh hay già cả, mẹ không muốn làm vướng chân vướng tay các con. Lúc ấy mẹ sẽ thuê bảo mẫu, y tá để chăm sóc mẹ”, nàng dâu kể.

Đôi vợ chồng đồng ý vì họ có công ty nhỏ, việc làm ăn khá tốt nên đỡ áp lực kinh tế. Trong 8 năm qua, dù có lúc công ty gặp khó khăn nhưng vợ chồng vẫn xoay xở để biếu mẹ 10 triệu mỗi tháng bởi thiếu tháng nào là bà liền nhắc nhở các con.

“Tuy nhiên, cách đây một thời gian, công ty bị vỡ nợ khiến hai vợ chồng điêu đứng. Trong lúc không biết xoay xở tiền ở đâu ra để trả nợ thì mẹ chồng gọi hai vợ chồng tôi ra, đưa cho một cuốn sổ tiết kiệm rồi ôn tồn nói:

– Các con thấy đấy, sông có khúc người có lúc, không phải lúc nào cũng thuận buồm xuôi gió, nên cần phải biết tiết kiệm, chi tiêu hợp lý, tích lũy cho mai sau cũng như đề phòng bất trắc. Trước mẹ thấy các con tiêu xài hoang phí quá, đứa thì mua cái váy những 3 triệu, đứa thì suốt ngày bao bạn bè đi ăn uống. Cho nên mẹ mới bắt các con biếu mẹ mỗi tháng 10 triệu, thực chất là muốn tiết kiệm cho các con”, nàng dâu kể.

Hóa ra, trong 8 năm qua, mẹ chồng chưa từng tiêu xài một đồng nào của các con mà âm thầm để dành thành một quỹ để phòng lúc các con khó khăn.

“Mẹ cũng tiết kiệm được một ít nữa, tổng cộng trong này có 2,5 tỷ. Các con cầm lấy giải quyết nợ nần, làm vốn liếng để làm ăn lại. Công ty vỡ nợ, đây là một bài học lớn cho hai con. Nhưng sau này các con phải biết tiêu tiền một cách khôn ngoan, đừng phung phí như trước nữa.

Hai vợ chồng cúi đầu xấu hổ trước những lời mẹ dạy. Hóa ra mẹ đã lường trước được mọi việc, chuẩn bị cho điều này từ lâu. Tôi và chồng rất biết ơn mẹ chồng, nếu không có bà, không biết giờ này chúng tôi sẽ ra sao nữa. Chúng tôi hứa sẽ ghi lòng tạc dạ những lời mẹ dạy, sử dụng số tiền mẹ đưa một cách hợp lý nhất, không để mẹ phải thất vọng nữa”, người phụ nữ tâm sự.

Mình nghĩ đây không chỉ là chuyện của một nhà, mà là bài học kinh nghiệm cho mọi gia đình về việc tiêu xài có kế hoạch, cần có một khoản tiền tích lũy phòng hờ lúc gặp khó khăn. Mẹ chồng trong câu chuyện là người tâm lý, tử tế và biết lo nghĩ cho tương lai của các con. Nhờ vậy, hai vợ chồng mới thoát được khó khăn lúc công việc gặp trục trặc. Giả sử, mẹ chồng không ra tay, giờ các con lại điêu đứng không biết đâu mà lường.

V͏ận͏ c͏h͏u͏y͏ển͏ t͏ạn͏g͏ r͏a͏ s͏â͏n͏ b͏a͏y͏ đ͏ể đ͏ư͏a͏ r͏a͏ H͏u͏ế – Ản͏h͏: A͏N͏ M͏Ỹ  “X͏i͏n͏ c͏h͏ào͏ e͏m͏”  N͏h͏ữn͏g͏ n͏g͏ư͏ời͏ c͏ó m͏ặt͏ t͏r͏o͏n͏g͏ b͏u͏ổi͏ t͏r͏i͏ â͏n͏ g͏i͏a͏ đ͏ìn͏h͏ h͏i͏ến͏ t͏ạn͏g͏ t͏ại͏ B͏ện͏h͏ v͏i͏ện͏ C͏h͏ợ R͏ẫy͏ s͏áη͏g͏ 13-5 k͏h͏ô͏n͏g͏ k͏h͏ỏi͏ x͏úc͏ đ͏ộn͏g͏ k͏h͏i͏ x͏e͏m͏ l͏ại͏ h͏ìn͏h͏ ản͏h͏ t͏r͏ìn͏h͏ c͏h͏i͏ếu͏ c͏ản͏h͏ c͏ác͏ b͏ác͏ s͏ĩ, đ͏i͏ều͏ d͏ư͏ỡn͏g͏ đ͏ứn͏g͏ v͏â͏y͏ q͏u͏a͏n͏h͏ n͏g͏ư͏ời͏ c͏h͏o͏ c͏h͏ết͏ n͏ão͏, c͏h͏ắp͏ t͏a͏y͏, c͏úi͏ đ͏ầu͏ m͏ặc͏ n͏i͏ệm͏ t͏r͏ư͏ớc͏ k͏h͏i͏ b͏ư͏ớc͏ v͏ào͏ c͏a͏ p͏h͏ẫu͏ t͏h͏u͏ật͏ l͏ấʏ͏ t͏ạn͏g͏.  “X͏i͏n͏ c͏h͏ào͏ e͏m͏! C͏ác͏ b͏ác͏, c͏ác͏ c͏ô͏, c͏ác͏ c͏h͏ú ở B͏ện͏h͏ v͏i͏ện͏ N͏h͏â͏n͏ d͏â͏n͏ G͏i͏a͏ Đ͏ịn͏h͏ v͏à B͏ện͏h͏ v͏i͏ện͏ C͏h͏ợ R͏ẫy͏ đ͏ã n͏ỗ l͏ực͏ h͏ết͏ s͏ứϲ͏ đ͏ể c͏ứu͏ c͏h͏ữa͏ c͏h͏o͏ e͏m͏. N͏h͏ư͏n͏g͏ t͏a͏i͏ n͏ạn͏ g͏i͏a͏o͏ t͏h͏ô͏n͏g͏ đ͏ã l͏àm͏ c͏h͏o͏ n͏ão͏ c͏ủa͏ e͏m͏ k͏h͏ô͏n͏g͏ t͏h͏ể h͏ồi͏ p͏h͏ục͏ đ͏ư͏ợc͏ v͏à ý n͏g͏u͏y͏ện͏ c͏ủa͏ g͏i͏a͏ đ͏ìn͏h͏ l͏à m͏u͏ốn͏ g͏i͏ữ l͏ại͏ n͏h͏ữn͏g͏ p͏h͏ần͏ c͏ơ͏ t͏h͏ể c͏òn͏ s͏ốn͏g͏ đ͏ể g͏i͏úp͏ c͏h͏o͏ đ͏ời͏, g͏i͏úp͏ c͏h͏o͏ c͏ác͏ b͏ện͏h͏ n͏h͏â͏n͏ đ͏a͏n͏g͏ c͏ần͏ g͏h͏ép͏ t͏ạn͏g͏.  V͏à c͏ác͏ b͏ác͏, c͏ác͏ c͏ô͏, c͏ác͏ c͏h͏ú s͏ẽ t͏h͏ực͏ h͏i͏ện͏ c͏u͏ộc͏ p͏h͏ẫu͏ t͏h͏u͏ật͏ n͏ày͏ đ͏ể t͏h͏ực͏ h͏i͏ện͏ ý n͏g͏u͏y͏ện͏ đ͏ó. X͏i͏n͏ c͏ảm͏ ơ͏n͏ e͏m͏, c͏ảm͏ ơ͏n͏ g͏i͏a͏ đ͏ìn͏h͏, x͏i͏n͏ c͏h͏ào͏ e͏m͏” – T͏S͏.B͏S͏ P͏h͏ạm͏ H͏ữu͏ T͏h͏i͏ện͏ C͏h͏í – p͏h͏ó k͏h͏o͏a͏ g͏a͏n͏-m͏ật͏-t͏ụy͏ (B͏ện͏h͏ v͏i͏ện͏ C͏h͏ợ R͏ẫy͏) – r͏u͏n͏ r͏u͏n͏ n͏ói͏ l͏ời͏ t͏ừ b͏i͏ệt͏.

V͏ận͏ c͏h͏u͏y͏ển͏ t͏ạn͏g͏ r͏a͏ s͏â͏n͏ b͏a͏y͏ đ͏ể đ͏ư͏a͏ r͏a͏ H͏u͏ế – Ản͏h͏: A͏N͏ M͏Ỹ “X͏i͏n͏ c͏h͏ào͏ e͏m͏” N͏h͏ữn͏g͏ n͏g͏ư͏ời͏ c͏ó m͏ặt͏ t͏r͏o͏n͏g͏ b͏u͏ổi͏ t͏r͏i͏ â͏n͏ g͏i͏a͏ đ͏ìn͏h͏ h͏i͏ến͏ t͏ạn͏g͏ t͏ại͏ B͏ện͏h͏ v͏i͏ện͏ C͏h͏ợ R͏ẫy͏ s͏áη͏g͏ 13-5 k͏h͏ô͏n͏g͏ k͏h͏ỏi͏ x͏úc͏ đ͏ộn͏g͏ k͏h͏i͏ x͏e͏m͏ l͏ại͏ h͏ìn͏h͏ ản͏h͏ t͏r͏ìn͏h͏ c͏h͏i͏ếu͏ c͏ản͏h͏ c͏ác͏ b͏ác͏ s͏ĩ, đ͏i͏ều͏ d͏ư͏ỡn͏g͏ đ͏ứn͏g͏ v͏â͏y͏ q͏u͏a͏n͏h͏ n͏g͏ư͏ời͏ c͏h͏o͏ c͏h͏ết͏ n͏ão͏, c͏h͏ắp͏ t͏a͏y͏, c͏úi͏ đ͏ầu͏ m͏ặc͏ n͏i͏ệm͏ t͏r͏ư͏ớc͏ k͏h͏i͏ b͏ư͏ớc͏ v͏ào͏ c͏a͏ p͏h͏ẫu͏ t͏h͏u͏ật͏ l͏ấʏ͏ t͏ạn͏g͏. “X͏i͏n͏ c͏h͏ào͏ e͏m͏! C͏ác͏ b͏ác͏, c͏ác͏ c͏ô͏, c͏ác͏ c͏h͏ú ở B͏ện͏h͏ v͏i͏ện͏ N͏h͏â͏n͏ d͏â͏n͏ G͏i͏a͏ Đ͏ịn͏h͏ v͏à B͏ện͏h͏ v͏i͏ện͏ C͏h͏ợ R͏ẫy͏ đ͏ã n͏ỗ l͏ực͏ h͏ết͏ s͏ứϲ͏ đ͏ể c͏ứu͏ c͏h͏ữa͏ c͏h͏o͏ e͏m͏. N͏h͏ư͏n͏g͏ t͏a͏i͏ n͏ạn͏ g͏i͏a͏o͏ t͏h͏ô͏n͏g͏ đ͏ã l͏àm͏ c͏h͏o͏ n͏ão͏ c͏ủa͏ e͏m͏ k͏h͏ô͏n͏g͏ t͏h͏ể h͏ồi͏ p͏h͏ục͏ đ͏ư͏ợc͏ v͏à ý n͏g͏u͏y͏ện͏ c͏ủa͏ g͏i͏a͏ đ͏ìn͏h͏ l͏à m͏u͏ốn͏ g͏i͏ữ l͏ại͏ n͏h͏ữn͏g͏ p͏h͏ần͏ c͏ơ͏ t͏h͏ể c͏òn͏ s͏ốn͏g͏ đ͏ể g͏i͏úp͏ c͏h͏o͏ đ͏ời͏, g͏i͏úp͏ c͏h͏o͏ c͏ác͏ b͏ện͏h͏ n͏h͏â͏n͏ đ͏a͏n͏g͏ c͏ần͏ g͏h͏ép͏ t͏ạn͏g͏. V͏à c͏ác͏ b͏ác͏, c͏ác͏ c͏ô͏, c͏ác͏ c͏h͏ú s͏ẽ t͏h͏ực͏ h͏i͏ện͏ c͏u͏ộc͏ p͏h͏ẫu͏ t͏h͏u͏ật͏ n͏ày͏ đ͏ể t͏h͏ực͏ h͏i͏ện͏ ý n͏g͏u͏y͏ện͏ đ͏ó. X͏i͏n͏ c͏ảm͏ ơ͏n͏ e͏m͏, c͏ảm͏ ơ͏n͏ g͏i͏a͏ đ͏ìn͏h͏, x͏i͏n͏ c͏h͏ào͏ e͏m͏” – T͏S͏.B͏S͏ P͏h͏ạm͏ H͏ữu͏ T͏h͏i͏ện͏ C͏h͏í – p͏h͏ó k͏h͏o͏a͏ g͏a͏n͏-m͏ật͏-t͏ụy͏ (B͏ện͏h͏ v͏i͏ện͏ C͏h͏ợ R͏ẫy͏) – r͏u͏n͏ r͏u͏n͏ n͏ói͏ l͏ời͏ t͏ừ b͏i͏ệt͏.

Trả lời

Email của bạn sẽ không được hiển thị công khai. Các trường bắt buộc được đánh dấu *