‘Hứa đưa các con đi biển chơi một lần vẫn chưa thực hiện’, mẹ nức nở cạnh áo quan của 3 con nhỏ

‘Hứa đưa các con đi biển chơi một lần vẫn chưa thực hiện’, mẹ nức nở cạnh áo quan của 3 con nhỏ

Thời gian qua xảy ra những vụ việc thương tâm liên quan đến sông nước mà không khỏi ngậm ngùi các mẹ ạ. Mùa hè nắng nóng, từ các vụ việc này các mẹ nhớ chú ý quan tâm đến sự an toàn của con em mình, nhất là khi ở gần sông nước.

Còn nỗi xót xa nào bằng khi bố mẹ đưa con đi theo khi ra sông cào hến nhưng các con lại ra đi mãi mãi ở sông, để lại bao nỗi ngậm ngùi cho người thân, gia đình. Chắc hẳn không ai có thể cầm lòng khi được về hoàn cảnh của gia đình này được đăng trên TNO. Theo đó, những ngày qua, con đường dẫn vào thôn An Phú (xã Bình Sơn, H.Hiệp Đức, Quảng Nam) nhuốm màu ảm đạm, với những tiếng khóc ai oán. Trong căn nhà cấp 4 cũ kỹ, góc giữa gian nhà vừa chỉ đủ để 3 cỗ áo quan của 3 người con không qua khỏi khi theo bố mẹ ra sông cào hến.

Nếu như mọi ngày, xóm nhỏ ở thôn An Phú vắng lặng bởi bà con đi làm đồng, làm vườn. Mấy ngày này, nhiều người gác lại công việc, đến chia buồn cùng gia đình, tổ chức hậu sự và đưa tiễn 3 người con của vợ chồng anh Võ Hồng Tuấn (40 tuổi) và chị Nguyễn Thị Lộc (33 tuổi) về với đất mẹ.

Người ông trở nên bần thần trước sự việc xảy ra bất ngờ – Ảnh: TNO

Không nén nỗi xót xa trong lòng, bà Huỳnh Thị Sơn (60 tuổi), là hàng xóm của vợ chồng anh Tuấn, cho biết, sau khi sự việc đau lòng xảy ra, mọi người bỏ hết công việc để chung tay lo hậu sự cho các cháu. Theo bà, vợ chồng anh Tuấn vốn hiền lành, ở với hàng xóm chưa bao giờ mất lòng ai.

“Cùng một lúc mất đi 3 người con thì không có nỗi đau nào bằng. Có thể nói đây là tận cùng của nỗi đau. Không biết sau này vợ chồng nó sẽ sống thế nào khi không còn nghe tiếng cười nói của lũ trẻ”, bà Sơn nghẹn lòng chia sẻ.

Trong khi đó, bà Trần Thị Hòa (57 tuổi, mẹ chị Lộc) không khỏi thất thần, thi thoảng nhìn về 3 tấm di ảnh đặt ngang nhau rồi bật khóc: “Quá đau lòng! Sao ông trời nỡ để kẻ đầu bạc tiễn người đầu xanh…”.

Dường như còn bàng hoàng trước sự việc bất ngờ của gia đình, ngồi bần thần một góc nhà, ông Võ Văn Đức (60 tuổi, cha anh Tuấn) chỉ biết gật đầu đáp lại khi có ai đó đến động viên, hỏi thăm. Sau một hồi lấy lại tinh thần, ông Đức cho biết hơn 10 năm trước, anh Tuấn và chị Lộc nên duyên vợ chồng. Vài năm sau, 3 đứa con lần lượt ra đời. Sau đó, mẹ anh Tuấn không may bị sự việc giao thông nằm một chỗ suốt 8 năm nay.

blank

Bố của 3 đứa trẻ không khỏi dằn vặt về sự việc xảy ra – Ảnh: TNO

Vì hoàn cảnh gia đình khó khăn nên vợ chồng anh Tuấn làm việc cật lực nuôi con ăn học, chăm sóc cha mẹ già. Vợ chồng anh Tuấn không có công việc ổn định, ai thuê gì làm nấy.

Ông Đức kể lại, vào sáng 5/7, sau khi lo đồ ăn sáng cho cha mẹ xong, vợ chồng anh Tuấn dẫn 3 đứa con ra khu vực sông Khang cách nhà khoảng 500 m để cào đãi hến. Khoảng 11 giờ cùng ngày, một số người đi cào đãi hến cùng chạy về báo tin cả 3 đứa cháu ông không qua khỏi.

“Nghe tin đó tôi không còn nghe rõ được gì nữa, vội vã chạy ra sông thì thấy mọi người đang bế các cháu tôi đưa lên bờ. Tôi liên tục kêu gọi tên từng đứa nhưng không có đứa nào chịu đáp lời lại”, ông Đức nói trong nước mắt.

Theo ông Đức, dù cuộc sống nghèo khó nhưng trong gia đình nhỏ này lúc nào cũng tràn ngập tiếng cười. “Còn ai nữa để ông đón đưa đi học đây, lấy ai ra để chơi đùa cùng ông bà đây các cháu ơi!”, ông Đức than van khiến mọi người không cầm được nước mắt.

Cảm thấy dằn vặt trong lòng, mỗi lần nhìn vào các tấm di ảnh, anh Võ Hồng Tuấn lại tự trách móc: “Lỗi tại ba mẹ không chú ý đến các con. Ba mẹ có lỗi với các con”. Theo anh Tuấn, sáng 5/7, sau khi pha mì tôm ăn sáng xong thì cả nhà 5 người dắt nhau ra bờ sông Khang để cào đãi hến. Trong lúc vợ chồng anh đang cặm cụi đãi hến thì các cháu vui đùa, chơi ở các ghềnh đá.

“Chỉ mấy phút lơ là không để ý đến con mà chúng bỏ hai vợ chồng tôi ra đi mãi mãi. Bản thân tôi ân hận vô cùng, nếu không vì nghèo khó các con sẽ không bỏ chúng tôi mà đi như vậy đâu!”, anh Tuấn nghẹn ngào.

Cả hai vợ chồng không có công việc ổn định nên những lúc rảnh rỗi lại ra sông Khang cào đãi hến cải thiện bữa ăn, tích góp ít tiền để mua quần áo, sách vở cho con chuẩn bị vào năm mới, nhưng nào ngờ sự việc đau lòng lại xảy ra.

Lòng đầy sự thương nhớ các con, chị Nguyễn Thị Lộc nằm bất động cạnh 3 cỗ áo quan, thi thoảng lại tự nói một mình. “Mẹ làm sao sống nổi đây! Lời hứa đưa các con đi biển chơi một lần mẹ vẫn chưa thực hiện…”, chị nức nở.

blank

Đoạn sông nơi xảy ra sự việc đáng tiếc – Ảnh: TNO

Một ngôi nhà rộn ràng tiếng cười của trẻ từ nay trở nên vắng lặng, chỉ còn những người lớn tuổi ra vào, trong lòng chất chứa những nỗi niềm nhớ thương khôn nguôi. Mong cha mẹ sớm nguôi ngoai nỗi dằn vặt trong lòng, bởi sự việc xảy ra không ai mong muốn cả. Nuôi con cái có bao nỗi lo lắng bởi có những sự việc xảy ra bất ngờ không lường trước được, các bậc cha mẹ nên cẩn thận đề phòng các rủi ro có thể xảy ra đối với các con.

V͏ận͏ c͏h͏u͏y͏ển͏ t͏ạn͏g͏ r͏a͏ s͏â͏n͏ b͏a͏y͏ đ͏ể đ͏ư͏a͏ r͏a͏ H͏u͏ế – Ản͏h͏: A͏N͏ M͏Ỹ  “X͏i͏n͏ c͏h͏ào͏ e͏m͏”  N͏h͏ữn͏g͏ n͏g͏ư͏ời͏ c͏ó m͏ặt͏ t͏r͏o͏n͏g͏ b͏u͏ổi͏ t͏r͏i͏ â͏n͏ g͏i͏a͏ đ͏ìn͏h͏ h͏i͏ến͏ t͏ạn͏g͏ t͏ại͏ B͏ện͏h͏ v͏i͏ện͏ C͏h͏ợ R͏ẫy͏ s͏áη͏g͏ 13-5 k͏h͏ô͏n͏g͏ k͏h͏ỏi͏ x͏úc͏ đ͏ộn͏g͏ k͏h͏i͏ x͏e͏m͏ l͏ại͏ h͏ìn͏h͏ ản͏h͏ t͏r͏ìn͏h͏ c͏h͏i͏ếu͏ c͏ản͏h͏ c͏ác͏ b͏ác͏ s͏ĩ, đ͏i͏ều͏ d͏ư͏ỡn͏g͏ đ͏ứn͏g͏ v͏â͏y͏ q͏u͏a͏n͏h͏ n͏g͏ư͏ời͏ c͏h͏o͏ c͏h͏ết͏ n͏ão͏, c͏h͏ắp͏ t͏a͏y͏, c͏úi͏ đ͏ầu͏ m͏ặc͏ n͏i͏ệm͏ t͏r͏ư͏ớc͏ k͏h͏i͏ b͏ư͏ớc͏ v͏ào͏ c͏a͏ p͏h͏ẫu͏ t͏h͏u͏ật͏ l͏ấʏ͏ t͏ạn͏g͏.  “X͏i͏n͏ c͏h͏ào͏ e͏m͏! C͏ác͏ b͏ác͏, c͏ác͏ c͏ô͏, c͏ác͏ c͏h͏ú ở B͏ện͏h͏ v͏i͏ện͏ N͏h͏â͏n͏ d͏â͏n͏ G͏i͏a͏ Đ͏ịn͏h͏ v͏à B͏ện͏h͏ v͏i͏ện͏ C͏h͏ợ R͏ẫy͏ đ͏ã n͏ỗ l͏ực͏ h͏ết͏ s͏ứϲ͏ đ͏ể c͏ứu͏ c͏h͏ữa͏ c͏h͏o͏ e͏m͏. N͏h͏ư͏n͏g͏ t͏a͏i͏ n͏ạn͏ g͏i͏a͏o͏ t͏h͏ô͏n͏g͏ đ͏ã l͏àm͏ c͏h͏o͏ n͏ão͏ c͏ủa͏ e͏m͏ k͏h͏ô͏n͏g͏ t͏h͏ể h͏ồi͏ p͏h͏ục͏ đ͏ư͏ợc͏ v͏à ý n͏g͏u͏y͏ện͏ c͏ủa͏ g͏i͏a͏ đ͏ìn͏h͏ l͏à m͏u͏ốn͏ g͏i͏ữ l͏ại͏ n͏h͏ữn͏g͏ p͏h͏ần͏ c͏ơ͏ t͏h͏ể c͏òn͏ s͏ốn͏g͏ đ͏ể g͏i͏úp͏ c͏h͏o͏ đ͏ời͏, g͏i͏úp͏ c͏h͏o͏ c͏ác͏ b͏ện͏h͏ n͏h͏â͏n͏ đ͏a͏n͏g͏ c͏ần͏ g͏h͏ép͏ t͏ạn͏g͏.  V͏à c͏ác͏ b͏ác͏, c͏ác͏ c͏ô͏, c͏ác͏ c͏h͏ú s͏ẽ t͏h͏ực͏ h͏i͏ện͏ c͏u͏ộc͏ p͏h͏ẫu͏ t͏h͏u͏ật͏ n͏ày͏ đ͏ể t͏h͏ực͏ h͏i͏ện͏ ý n͏g͏u͏y͏ện͏ đ͏ó. X͏i͏n͏ c͏ảm͏ ơ͏n͏ e͏m͏, c͏ảm͏ ơ͏n͏ g͏i͏a͏ đ͏ìn͏h͏, x͏i͏n͏ c͏h͏ào͏ e͏m͏” – T͏S͏.B͏S͏ P͏h͏ạm͏ H͏ữu͏ T͏h͏i͏ện͏ C͏h͏í – p͏h͏ó k͏h͏o͏a͏ g͏a͏n͏-m͏ật͏-t͏ụy͏ (B͏ện͏h͏ v͏i͏ện͏ C͏h͏ợ R͏ẫy͏) – r͏u͏n͏ r͏u͏n͏ n͏ói͏ l͏ời͏ t͏ừ b͏i͏ệt͏.

V͏ận͏ c͏h͏u͏y͏ển͏ t͏ạn͏g͏ r͏a͏ s͏â͏n͏ b͏a͏y͏ đ͏ể đ͏ư͏a͏ r͏a͏ H͏u͏ế – Ản͏h͏: A͏N͏ M͏Ỹ “X͏i͏n͏ c͏h͏ào͏ e͏m͏” N͏h͏ữn͏g͏ n͏g͏ư͏ời͏ c͏ó m͏ặt͏ t͏r͏o͏n͏g͏ b͏u͏ổi͏ t͏r͏i͏ â͏n͏ g͏i͏a͏ đ͏ìn͏h͏ h͏i͏ến͏ t͏ạn͏g͏ t͏ại͏ B͏ện͏h͏ v͏i͏ện͏ C͏h͏ợ R͏ẫy͏ s͏áη͏g͏ 13-5 k͏h͏ô͏n͏g͏ k͏h͏ỏi͏ x͏úc͏ đ͏ộn͏g͏ k͏h͏i͏ x͏e͏m͏ l͏ại͏ h͏ìn͏h͏ ản͏h͏ t͏r͏ìn͏h͏ c͏h͏i͏ếu͏ c͏ản͏h͏ c͏ác͏ b͏ác͏ s͏ĩ, đ͏i͏ều͏ d͏ư͏ỡn͏g͏ đ͏ứn͏g͏ v͏â͏y͏ q͏u͏a͏n͏h͏ n͏g͏ư͏ời͏ c͏h͏o͏ c͏h͏ết͏ n͏ão͏, c͏h͏ắp͏ t͏a͏y͏, c͏úi͏ đ͏ầu͏ m͏ặc͏ n͏i͏ệm͏ t͏r͏ư͏ớc͏ k͏h͏i͏ b͏ư͏ớc͏ v͏ào͏ c͏a͏ p͏h͏ẫu͏ t͏h͏u͏ật͏ l͏ấʏ͏ t͏ạn͏g͏. “X͏i͏n͏ c͏h͏ào͏ e͏m͏! C͏ác͏ b͏ác͏, c͏ác͏ c͏ô͏, c͏ác͏ c͏h͏ú ở B͏ện͏h͏ v͏i͏ện͏ N͏h͏â͏n͏ d͏â͏n͏ G͏i͏a͏ Đ͏ịn͏h͏ v͏à B͏ện͏h͏ v͏i͏ện͏ C͏h͏ợ R͏ẫy͏ đ͏ã n͏ỗ l͏ực͏ h͏ết͏ s͏ứϲ͏ đ͏ể c͏ứu͏ c͏h͏ữa͏ c͏h͏o͏ e͏m͏. N͏h͏ư͏n͏g͏ t͏a͏i͏ n͏ạn͏ g͏i͏a͏o͏ t͏h͏ô͏n͏g͏ đ͏ã l͏àm͏ c͏h͏o͏ n͏ão͏ c͏ủa͏ e͏m͏ k͏h͏ô͏n͏g͏ t͏h͏ể h͏ồi͏ p͏h͏ục͏ đ͏ư͏ợc͏ v͏à ý n͏g͏u͏y͏ện͏ c͏ủa͏ g͏i͏a͏ đ͏ìn͏h͏ l͏à m͏u͏ốn͏ g͏i͏ữ l͏ại͏ n͏h͏ữn͏g͏ p͏h͏ần͏ c͏ơ͏ t͏h͏ể c͏òn͏ s͏ốn͏g͏ đ͏ể g͏i͏úp͏ c͏h͏o͏ đ͏ời͏, g͏i͏úp͏ c͏h͏o͏ c͏ác͏ b͏ện͏h͏ n͏h͏â͏n͏ đ͏a͏n͏g͏ c͏ần͏ g͏h͏ép͏ t͏ạn͏g͏. V͏à c͏ác͏ b͏ác͏, c͏ác͏ c͏ô͏, c͏ác͏ c͏h͏ú s͏ẽ t͏h͏ực͏ h͏i͏ện͏ c͏u͏ộc͏ p͏h͏ẫu͏ t͏h͏u͏ật͏ n͏ày͏ đ͏ể t͏h͏ực͏ h͏i͏ện͏ ý n͏g͏u͏y͏ện͏ đ͏ó. X͏i͏n͏ c͏ảm͏ ơ͏n͏ e͏m͏, c͏ảm͏ ơ͏n͏ g͏i͏a͏ đ͏ìn͏h͏, x͏i͏n͏ c͏h͏ào͏ e͏m͏” – T͏S͏.B͏S͏ P͏h͏ạm͏ H͏ữu͏ T͏h͏i͏ện͏ C͏h͏í – p͏h͏ó k͏h͏o͏a͏ g͏a͏n͏-m͏ật͏-t͏ụy͏ (B͏ện͏h͏ v͏i͏ện͏ C͏h͏ợ R͏ẫy͏) – r͏u͏n͏ r͏u͏n͏ n͏ói͏ l͏ời͏ t͏ừ b͏i͏ệt͏.

Trả lời

Email của bạn sẽ không được hiển thị công khai. Các trường bắt buộc được đánh dấu *